nửa đời vô minh
Ta tiếc cho ta nửa cuộc đời
Vô minh góp nhặt, giọt sầu rơi
Đem về nghiền ngẫm, rồi tâm đắc
"Ta phải hơn người.... Ta nhất thôi"
Đến một ngày, mộng ước vỡ đôi
Bao nhiêu tâm huyết, mất đi rồi
Trong cơn ngụp lặn, hồn tỉnh thức
Được- mất, hơn - thua, chỉ nhất thời
Vô minh phải quét sạch đi thôi
Nửa đời còn lại mới thảnh thơi
Vô thường đâu biết ngày nào ghé
Tâm ơi hãy thở...nhẹ và cười!
2/6/2016