Poem logo
Poem logo

thuốc

Tác giả: Trần Khiêm
Ngậm lấy nỗi ham chơi của đồng loại
Những sinh vật chưa kịp gợi tình
Được loại khỏi tiếng rặn hợp ca
Giữa sự né tránh cuồng nhiệt của đa số
Tự cởi, trong niềm tin bốc cháy
Dấu vân tay quấn nhau
Khi mặt trời ngộ độc khí quyển
Căng cứng nhiệm vụ phá đám ước mơ
Hóa thành tòa nhà cao hơn nửa thế kỉ
Đựng đầy trực giác vĩ mô

Những miếng hồn trầm kha ngứa ngáy
Sợi rún hồi sinh trong một bất chợt
Giữa chỗ nhũn nhất của não
Cắn đứt bó gân yêu
Nhật thực nhảy nhót trên mặt đất
Hát khúc kinh nửa cười nửa khóc
Về sự hiện hữu của tinh trùng lo âu
Và trứng ngần ngại
Và khoái cảm của sự bịt kín mọi lỗ
Trở nên một bộ lạc gồm một người
Trở nên rát buốt của một người
Khắp mọi thành vách của nhục thể
Chứng nổi loạn của tủy
Của màu sắc nghiện ngập
Của khoái lạc chín chân
Càng nhiều chân càng sướng
Ôi! Cơn xót thương bỉ ổi của loài sợ hãi
Khiến nó cảm thấy máu mê
Suýt chút nữa
Ước mơ một thế giới cởi truồng thành sự thực

Những tấm gương soi lấy nhau
Nhột và nhục
Chờ đợi một vẻ mặt đỏ đục vì thèm tình
Ôi! Cơn thèm tình thanh cao của loài phẫn nộ
Khiến lũ mối cắn lưỡi thử nghiệm đớn đau
Để đem âm giai nhức não về với nghĩa địa

Tiếng thời gian hắt hơi
Nó bệnh rồi
Nhưng đóa hoa không chịu ngủ một mình trong trang phục lá
Nó tỉnh rồi
Như một cái lều giấu xác ấu nhi
Nó hát rồi
Như một tấn tuồng diễn nhanh quá cỡ
Đâm chọt tròng mắt thành hàng tỉ chấm sáng
Nó sống rồi
Không có mùi mốc của dự định
Và mùi tanh của những ngỏ ý vội vã

Phải ăn thịt người rồi mới chết
Đó, cách tự vẫn thâm thúy nhất
Hãy làm cho sống mũi kêu gào
Tên của giai thoại chuyến tản cư vào mục đích
Qua cô liêu của kinh nghiệm
Và cô đơn của kinh nghiệm
Và cô nhi viện của kinh nghiệm
Và gan góc eo sèo của kinh nghiệm
Và bạc nhược của kinh nghiệm
Ôi, một đám thanh niên đần độn vì được nuôi dưỡng bằng vú sấy khô
Thứ trường sinh dược đầu tiên được cấp phép
Và là nguyên nhân tạo ra bệnh trĩ của đầu lâu

Những cái mào thất vọng vì đói
Lảo đảo trong hành trình ước muốn
Không nhìn thấy nổi sắc diện bán dâm của chính hắn
Giữa cơn mưa nợ nần
Nôn ra lý lẽ
Bằng mắt phe phẩy tròng
Và răng ngấp nghé sau môi
Tất cả muốn nhào ra cửa sổ tầng lầu
Đào thoát khỏi cực lạc đơn sắc
Để đi khai quật tiếng rên la của kẻ ngoại tình
Đang đú đởn với đám đông.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm