gỡ sợi tơ chùng
Một hôm ta bỗng hỏi mình
Sợi tơ chùng nối đã hình như căng?
Một hôm ta khuyết vào trăng
Dạ xôn xao dạ, hồn bâng khuâng hồn
Ánh vàng ghen với nụ hôn
Mắt soi trong mắt, tình ngon ngọt tình
Một hôm em hóa lung linh
Cõi lòng say tỉnh tình tinh cõi lòng
Dâu vàng kén cũng làm nong
Cho tằm biết tỏng tòng tong tơ trời
Một hôm xây đẹp ý đời
Kim thiền thoát xác tình khơi ngọc ngà
Đường yêu dệt gấm thêu hoa
Để bao kỷ niệm bỗng là vô vi
Một hôm lệ bỗng hoen mi
Rượu tan đắng rượu, người ly biệt người
Mộng đi vào giấc mồ côi
Ấy cau trầu thiếu bạc vôi để nồng
Một hôm dạ mới bảo lòng
Làm sao gỡ sợi tơ chùng đem căng...