nguyệt thực
Từ khi em là trăng
Bỗng tình anh nguyệt thực
Vì trăng khuyết bản năng
Mới làm anh thổn thức
Từ khi em trần tục
Anh bỡ ngỡ thiên đàng
Dưới trần gian phồn thực
Chỉ mình anh đa mang
Từ khi em ánh vàng
Tim anh càng thắm đỏ
Cuội không đắm chị Hằng
Làm sao trâu ăn lúa
Từ khi em thắp lửa
Anh thôi cháy bập bùng
Sét bùn xưa thừa mứa
Nay đã thành đất nung
Từ khi mộng tương phùng
Anh không cần hoa nữa
Bởi một đóa phù dung
Đã không bao giờ úa
Từ khi em công chúa
Anh thôi ghét thượng hoàng
Bởi ngài hay chốt cửa
Không cho phò mã sang
Từ khi anh say trăng
Em có màng nhật thực
Bởi anh cũng bản năng
Như mặt trời tỉnh thức