chiếc bóng canh tàn
Chiếc Bóng Canh Tàn
Sông xanh dẫn lối tình yêu
Thuyền đưa chốn ái mang nhiều nhớ nhung
Mây trôi về nẻo tương phùng
Cho thôi sắc nhạt, lạnh lùng vành môi!
Giờ đây gió giạt, mây rời
Gửi sầu héo hắt một thời luyến xa
Hoàng hôn réo gọi hồn hoa
Mang niềm thổn thức, ngân nga vặn mình
Còn đâu dưới ánh lung linh
Thẹn thùng e ấp tóc xinh ai cài
Trâm yêu dắt cõi liêu trai
Ru hồn êm ả đỉnh đài trăng thơ!
Bồng bềnh trải cánh trong mơ
Dạt dào rung cảm tận bờ tâm tư
Chẳng bao giờ nghỉ tạ từ
Chẳng bao giờ phải đứt tơ ngỡ ngàng
Nào hay bến dọc, đò ngang
Nước dòng đưa đẩy lang thang bóng thuyền
Chim uyên nhỏ lệ sầu miên
Một đời day dứt mộng duyên lỡ làng
Đêm khuya sương đọng lá vàng
Âm u quyện khối, phũ phàng thời gian
Mới hay chiếc bóng canh tàn
Chuỗi xưa vũ lộng để ngàn vấn vương!
Nguyễn Thành Sáng
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)