ta buồn
đời trách ta là thi sĩ
ta buồn đời cầm bút mà ghi thơ
đêm dài ảo mộng vu vơ
sách đèn tập vỡ duyên ta vướng nợ
trăng lên ta gọi mộng mơ
người qua kẽ lại tình tơ sợi buồn
tiền tài danh ta nào muốn
chỉ mong ngòi bút chữ mãi tuôn trào
thờ nay ai củng muốn giàu
riêng ta ngao ngán sự đời đảo điên
ta cần chẳng có muộn phiền
hạc về khuất bóng cảnh tiên ta mình
nặng nợ thơ hiểu nhục vinh
quên đi tình nghĩa quên mình yêu thơ
hoài niệm 1994
Bài này đã được xem 1203 lần
|
Người đăng:
|
ngủ chiều
|
|
|