chuyện hoa lan hồ điệp
(Viết nhân ngày 20/11)
Tay hắn xách giỏ hoa Lan Hồ Điệp
Ở bên trên cài tấm thiếp tặng thầy
Hắn ngập ngừng linh cảm chuyện không hay
Bới chiếc giỏ bỗng tuột tay xuống đất
Khi hắn đến cảm nhận này hóa thật
Ngỡ ngàng như kẻ hành khất rơi vàng
Chẳng họ hàng hắn không thể đội tang
Thầy đã kéo cửa thiên đàng đóng sập
Đời hắn trải qua nhiều cơn khốc khấp
Có ai đi mà không vấp bao giờ
Giỏ Lan Hồ Điệp gió thổi phất phơ
Vương cánh rụng giữa hai bờ thực ảo
Hắn không nể một ai trừ thầy giáo
Bởi mồ côi và ngổ ngáo nhất làng
Tuổi thơ buồn được thầy giáo cưu mang
Nhưng rồi hắn vẫn bỏ làng đi biệt
Đời xô hắn vào một lần cướp, giết
Sống bại thân và danh liệt trong tù
Chôn khối hồn trong nhà đá âm u
Thầy lại đến lúc lưng gù tóc bạc
Hắn đã hiểu được đâu là thiện ác
Hai mươi năm thân xơ xác héo mòn
Hắn đâu ngờ thầy gọi hắn là “con”
Điều hắn thấy khi vẫn còn rất nhỏ
Hắn chỉ nói tiếng “ơn thầy” thật rõ
Không hiểu sao hắn vẫn bỏ từ “cha”
Mãn hạn xong thầy về cõi ta bà
Hỏi thầy có thấy mùi hoa Hồ Điệp?
Đời dài ngắn âu cũng là một kiếp
Hắn âm thầm tay chặt xiết giỏ hoa
Trước tặng thầy sau lại để viếng “cha”
Từ hắn gọi vỡ òa
trong lời viếng…