trở về sông âm
Tôi đến sông âm giữa chiều đông buốt thịt
Đội quân ít ỏi luồn rừng
Bến lạnh, rêu phong nước đục thác gầm
Những mũi tên chĩa vào đồn địch
Báng súng kíp mòn tay du kích
Dòng sông Âm ôm lũy chống càn
Vắng bóng trâu bò bãi cỏ úa vàng
Rừng xác xơ xóa sông Âm thơ mộng
Mỏm đá nghẹn ngào, nước xanh gợn sóng
Vỗ mạn thuyền độc mộc lướt con thoi
Khăn trắng, áo chàm in bóng bao đời
Khúc ruột Châu Lang người dân Mường ôm ấp
Giặc về ngăn sông cắm đất
Nhưng sông chảy giữa lòng người
Mang bóng sông lên lưng núi eo đồi
Đeo bến nước vào lũng sâu hang lạnh
Đêm đêm những chân người lẳng lặng
Vượt sông Âm gió núi thì thào
Tiễn đoàn quân đi sông đựng trời sao
Dòng nước lần chần như thầm nhắc nhủ
Tôi trở về sông Âm bước trên bờ cũ
Ngắm hoa ngâu đón cánh họa mi
Hoa ngâu ơi mầm đất ướp những gì
Mà tôi say hương trời ngào ngạt.
Sông lượn hiền lành, bóng thuyền ngân mát
Loang loáng váy thêu lướt áo chàm
Cành tai chua reo hát quả chín vàng
Bến lát sỏi ấm tiếng cười đập vải
Sông Âm chào người trở lại
Bằng nương cao tiếng hát đổi công
Cô gái năm xưa vẫn đọc chưa thông
Hôm nay đứng giữa trường giảng toán
Sông Âm đón những đoàn chiếu bóng
Như chàng trai đón người yêu
Anh du kích ngày nào thành cán bộ cung tiêu
Con gái ông mo tung tăng túi thuốc
Sông Âm đang sống của những ngày ao ước
Mà năm xưa tưởng tượng quá xa xôi
Dòng sông Âm thơ mộng uốn mình trôi
Đài liệt sĩ nghiêm trang soi bóng nước
Rung ánh trăng tre sà cành lả lướt
Đôi bờ chiêng vọng hội mùa nương.
Tây Bắc đầu tháng 6/1958