phận người
PHẬN NGƯỜI
Em dắt con về nơi xóm nhỏ
Tóc gió mùa thu lại bay bay
Ngõ quê xao xác bao mùa lúa
Con đò nắm tháng đã ngủ say
Đây điệu ru con man mác buồn
Tơ lòng còn rối rắm sầu vương
Phận gái thuyên quyên trăm bến đỗ
Dặm trường mòn mỏi mờ dấu son
Đây đứa con thơ tuổi dại khờ
Em dắt con về qua nẻo mơ
Trong trắng hồn nhiên như chiếc lá
Về đâu khí lặng lẽ trăng mờ
Câu thơ yêu thương viết cho người
Lênh đênh hết nửa của dòng đời
Nhạt nhòa son phấn trên đôi má
Đêm về rơi lệ thấm khăn thôi!
Em dắt con về nơi xóm nhỏ
Rách rưới sợi tình trong nắng phai
Tâm tư vàng võ,màu sương khói
Nghiêng nghiêng tình lỡ xuống vai gầy
Ôi chuyện trăm năm thân phận người!
Rong rêu màu tóc đá vàng phơi
Ngọn gió lang thang mùa rơm rạ
Em khóc một mình trong lẻ loi
Ân Thiên ( Bình Dương)
Bài này đã được xem 1202 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|