tự sự
Phận nữ nhi em chẳng dị thường
Tâm hồn đủ rộng để người thương
Khều mưa sớm hạ khua chân sáo
Nhặt nắng chiều xuân điểm má hường
Nghĩa đượm trao đi hòa ngọn gió
Tình nồng giữ lại đuổi màn sương
Gieo vần xướng họa cùng thi hữu
Dạo gót mơ vui vạn nẻo đường !