đôi mắt ngày xưa
Bỗng gặp lại em trong chiều gió bấc
Nghe trái tim run cung bậc tương phùng
Đôi mắt buồn vẫn ẩn hiện bao dung
Dù đã chảy đến tận cùng lệ đắng
Em không nói chỉ nhìn ta lẳng lặng
Rồi mỉm cười như tia nắng bình minh
Có phải em chưa tỉnh giấc vô hình
Trên bảo tháp trong câu kinh sám hối
Chắc em nghĩ tình yêu không có tội
Tựa chồi non vươn trên cội si già
Sợi tơ chùng đâu níu được tình xa
Mà mắt ánh những ngọc ngà se thắt!
Nếu gặp nữa xin hãy vằn đôi mắt
Tiếc thương chi giọt nước hắt đi rồi
Nhớ nhung gì cho giấc mộng mồ côi
Trầu cau héo phết vôi còn đỏ mãi?
Hận đi nhé cho cuộc tình vụng dại
Mắt đừng nhìn trong hoang hoải ngày xưa
Hãy coi ta như một tiếng chuông chùa
Chỉ văng vẳng trong gió lùa xa ngái
Đừng tin nhé kiếp sau còn gặp lại
Thân xác tàn tim cũng hoại tử thôi
Bởi tình yêu đâu có thể luân hồi
Khi đôi mắt đã chứng lời ly biệt
Thì em hỡi không có gì bất diệt
Ngoảnh mặt đi như chưa biết bao giờ
Xin hãy nhìn bằng đôi mắt thờ ơ
Để địa ngục tiếng yêu khờ thoát xác