vương vấn ngày xưa
Vương Vấn Ngày Xưa
Hãy khóc đi em! Khóc một lần
Cho niềm u uẩn được vơi tan
Để rồi vĩnh viễn khung trời mộng
Chỉ có nầy đây một ảnh tàn!
Mai mốt tình cờ gặp lại nhau
Thì ta khỏi bị phải làm sao
Vì hai kẻ lạ, hai dòng nước
Chẳng bận gì hơn một tiếng chào
Em rẽ đường em, tôi ngả tôi
Không còn ánh mắt với bờ môi
Năm xưa chớp chớp và noi nói
Nhớ nhé! Chiều nay dưới ngọn đồi!
Đã hết thật rồi những vấn vương
Những đêm thao thức nhớ người thương
Những lần hò hẹn, nhìn u ám
Da diết làm sao! Một nỗi buồn…
Tôi nào có phụ mối tình xưa
Bởi kiếp phong sương, gió mạnh lùa
Lạnh lẽo, cơ hàn đeo dính mãi
Nên về bên ấy…thiếu đò đưa
Đành rời bến mộng, bước chân đi
Gửi lại tình quê một ước thề
Anh sẽ quay về xin hỏi cưới
Cùng em hạnh phúc nghĩa phu thê!
Ngờ đâu lận đận mãi xoay vòng
Sự nghiệp tượng hình bỗng hoá không
Tay trắng hôm nào nay phủi trắng
Làm sao trở lại được dòng sông…
Thắm thoát thời gian lặng lẽ qua
Hai mươi năm trước thật là xa
Giờ đây có kẻ thăm làng cũ
Dõi mắt nhìn ai, nghẹn bóng tà!...
13/11/2016
Nguyễn Thành Sáng
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)