tự trách
Ta ngồi bóp nỗi buồn không có tuổi
Thả linh hồn chết đuối dưới dòng sâu
Bẻ ánh trăng làm bạc trắng mái đầu
Nhìn lặng lẽ bên cầu thiên thu lạnh
Cất tiếng gọi ngôi sao xanh mỏng mảnh
Duyên của ta như cánh vỡ chiều tà
Nợ của ta ngập lụt tựa con ma
Đêm quánh đặc hồn pha sầu ta uống...
Bao cay đắng nặng bờ vai chiều muộn
Biệt xa rồi ước muốn cũng dần phai .
Trăng trên cao buông ánh trắng ngã dài
Người ta ghét... mặt mày còn tái mét...
Đêm hờn giận thả hồn bay đi hết
Người biết không tình chết giữa oan khiên
Em thấy không ngang trái khiến trời nghiêng
Đêm vọng tiếng kẽ điên đang hờn giận
Ta không tiếc không bao giờ thù hận.
Kiếp vô thường lận đận đến tà gian
Bởi dòng đời như con sóng trường giang
Ta mòn mỏi lạc đàng sầu nhân thế...
Bài này đã được xem 964 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|