đêm vẽ
Ta đi giữa một mùa yêu cổ tích
Cõi lòng chiều u tịch dạ u minh
Trăng ngà rơi trên chiếc lá vô tình
Đêm lặng ngắt ngự im bên bờ tối
Nghe con gió lặng âm thầm đang thổi
Sóng rì rào mãi gọi đến làn mây
Như hồn ta nghiêng ngã cánh vai gầy
Sương lành lạnh rơi đầy trên mái tóc
Đêm mờ ảo bước theo guồng nặng nhọc
Tiếc nuối nhìn mái tóc gót cầm sa
Thời gian trôi vô tận dưới trăng tà
Vành trăng chợt ứa ra bao nhiêu lệ
Ta nhặt hết nỗi buồn sầu nhân thế ...
Gửi về miền không thể biết nơi đâu !
Chôn hết vào hố cát bụi ngàn sâu
Tay ôm xiết thật lâu màu nhung nhớ ...
Làn mây tím tan vào bờ sóng vỡ
Trôi lỡ làng mắc ở đáy sông sâu
Như tình ta lạc kiếp mộng bên cầu
Xa cách biệt biết đâu ngày gặp lại
Mùi hương tóc cứ bay đi mãi mãi
Em đi rồi tê tái cõi lòng côi
Dáng mờ dần lẫn khuất phía xa xôi
Đêm vẽ bóng ai ngồi trong cô độc...
Bài này đã được xem 1367 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|