• là tự anh đa tình.18 •
Những đêm dài với nỗi nhớ mênh mông
Nghĩ làm chi khi tình hồng vụt tắt
Mảnh duyên thời có lẽ trời sắp đặt
Cớ sao nàng không nắm chặt bàn tay
Gió đông về anh vẫn chỉ ngồi đây
Nhớ về em như những ngày thuở trước
Tình đơn phương mối duyên đầu nhu nhược
Cả cuộc đời ta đánh cược , rồi đau
Dẫu biết rằng anh là kẻ đến sau
Hoa hữu ý nước trôi mau lặng lẽ
Bàn tay nào đan bàn tay , vậy thế !
Nhói tim ta cho dòng lệ tuôn trào
Người yêu hoa sao hoa chẳng hề trao
Kẻ cắm liễu đẩy nàng vào bể ái
Nếu một mai có vô tình gặp lại
Liệu rằng em có hiểu nỗi lòng anh
Mây của gió có lẽ thế , thôi đành
Trăng hiu quạnh ru hồn anh vụn vỡ
Đau lắm thay khi rằng "duyên" chẳng nợ
Trả lại em một chữ "ngỡ" năm nào...
Bạch Tiểu Phụng
Vọng Nguyệt Lâu
•5.3.2017