sài gòn, thứ bảy
Bút chuyển dòng hoa sách
Mùa thi chưa đến tìm
Sài Gòn cuối tuần êm
Mời bạn nghe tâm sự.
Nhắm mắt, lắng nghe lời đô thị
Thì thầm hơi nóng của ban trưa
Đêm nay thành phố vắng sao thưa
Nơi ngôi sáng thay phần ngôi tâm sự.
Để đêm nay trở thành đêm huyền sử
Mộng chập chờn hay giường bệnh miên man
Sốt từng cơn mê sản giật kinh hoàng
Tay bấu víu bốn thanh giường u ngục.
Sài Gòn ơi! Khi buồn lên tột bực
Tôi gọi người như khấn nguyện chân kinh
Mắt tôn sùng dãy ánh sáng văn minh
Mà tâm niệm luôn hiện hình quê cũ!
Gió loạn vẫn hậm hì ngoài cửa sổ
Chực xông vào xô chiếm lấy không gian
Cướp của tôi giấc mộng quý hơn vàng:
Dòng tâm tưởng chốn giang san châu thổ.
Mời bạn đến đồng lúa vàng Nam Bộ
Nắng phương nam từ độ dấn thân đi
Vẫn nồng cay xé rát mảnh hồn thi
Nên xa cách có cớ gì tôi lạ...
Tôi không sợ nắng đô thành đổi dạ
Mà chỉ e trên những bước lâm li
Dãy lầu cao mất hút, xoá định kỳ
Chân phương hướng lạc lầm, sa vô độ!
Gì khổ đau hơn giống người quên xứ sở!
Mượn nắng người làm vạt nắng quê hương
Vết đau thương lê lếch mộng đêm trường
Phăng thân thế vào lốc cuồng đô thị.
Đây là lúc hồn tôi gần kiệt quỵ...
TP. Hồ Chí Minh, 21/4/2017
Huỳnh Hữu Lộc