Poem logo
Poem logo

tình trăng... tình nhân thế

Tác giả: Hồng Dương
Sóng dồn sóng động làn trăng lấp loáng
Nước rập rờn gió thoảng mát bờ trăng
Trăng mơ màng ... ánh tỏa sáng mênh mang
Làn da trắng ngỡ ngàng đêm thần thánh...

Để cơn gió tưởng là như mỏng mảnh
Mây say sưa sóng sánh vẽ mỹ miều
Dòng Ngân trôi lơ lững giữa bồng miêu
Đêm lên sắc căng phều ra hết cả...

Tình siêu thoát bay đi theo muôn ngã
Ta níu hồn đem thả chốn hoang vu
Buồn trong lòng mà nát cả sương thu
Môi trăng mỉm cười trừ lưng chừng miệng

Một chiếc lá nhẹ rơi bay xoay liệng
Ta ngồi nhìn mà miễn nhiệm suy tư
Khẽ lắc đầu cho trần thế ảo hư
Trăng đẹp thế sao trừa ra không bắt?!...

Ta muốn hỏi cả trời cao và đất...
Nơi nào tình chân thật với lòng ta
Chẳng ai thưa chỉ có bóng trăng ngà
Mãi chung thủy ... ứa ra dòng lệ mặn...

Tay vuốt kẽ lên thân hình đầy đặn
Trăng ơi trăng !... yêu lắm đấy trăng ơi!...
Ta ngồi đây không nói một nửa lời
Trăng dưới nước choi vơi trong thanh vắng ...

Và cứ thế trầm buồn trong cay đắng
Dăng tay ôm ... Trăng lặng lẽ tan nhòa...
Trăng hóa tình họa những ánh lập lòa
Ta ngất dại ... ngộ ra.... tình nhân thế...

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm