tình trăng biển
Đã bao lần em dợm gót chân đi
Tình trăng biển níu ghì em ở lại
Sóng cứ vỗ cồn cào tha thiết mãi
Giọt nắng chiều hoang hoải giữa trùng khơi
Rặng liễu xanh ru bản nhạc không lời
Như khắc khoải như gọi mời xao xuyến
Làn rêu biếc dập dờn thêm quấn quyện
Bước chênh chao lỡ cả chuyến đi dài
Sương khuya tràn lạnh lạnh thấm bờ vai
Sao le lói màn đêm vài ngôi lẻ
Chừng e ấp ánh vàng trăng toả khẽ
Lãng tử sầu khơi dáng vẻ cô liêu
Nới lỏng dây níu giữ một cánh diều
Trao ân ái để chiều không hoang hoải
Vồ vập sóng khiến vầng trăng e ngại
Cứ ngập ngừng để sóng mãi cô đơn?!