biển mặn
Khi chiều xuống biển mơn man sóng vỗ
Nắng nhạt mờ rồi vỡ bóng đêm xa
Biển khát khao có một mảnh trăng ngà
Căng buồm trắng trăng ra như dải lụa
Biển lấp lánh và cuồng si muôn thủa...
Ôm vào lòng con sóng bạc đầu tan
Đã bao phen lệ cay đắng ngập tràn
Nên biển mặn ... và ngàn năm vẫn thế...
Sâu thăm thẳm biển buồn im lặng lẽ
Trăng hững hờ đêm vẽ bóng mây bay
Mặc nôn nao nỗi nhớ cứ dâng đầy
Trăng đâu hiểu đêm ngày đau lòng biển
Có những lúc xót xa trong cay nghiệt
Đơn côi sầu bóng biệt ánh trăng thơ
Nổi bão giông xé rách cả bến bờ
Cho sương khói tan mờ miền dĩ vãng
Yêu là thế còn bao nhiêu cay đắng ...
Người với người cũng chẳng khác bao nhiêu
Lòng ẩn sâu chan chứa biết bao điều
Cho biển lệ đọng nhiều thêm muối mặn....
Bài này đã được xem 2337 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|