sen
Vươn mình đứng dậy giữa bùn đen
Vẫn tỏa ngời hương chốn đục phèn
Chẳng sợ đời chê cùng đứa bỡn
Đâu màng tiếng ngợi cả lời khen
Người ngay tặc lưỡi rằng: quân tử
Kẻ mọi trề môi giễu: thấp hèn
Dẫu mặc ai cười ai phỉ báng
Sen hoài mãi vậy sáng hồn sen.
Cõi Ta Bà_16.08.2016_Sông Lam