nhốt lại vầng trăng
Trần gian hởi! Sao mà nghe hiu quạnh
Tạ từ sông, hồn đưa tiễn thiu thiu
Đêm tháng năm, sao trời tan vạn mảnh
Trăng một mình, sầu rụng xuống bao nhiêu?
Rượu từ ly cười khan rồi uống cạn
Chén đắng này thấm thía đến mai sau
Men luyến ái cay chừng như vô hạn
Nên tạ từ cũng vô hạn thương đau
Rượu càng đắng môi em hồng thêm nữa
Môi càng hồng rượu lại ngất ngư say
Tiếng cú vọng cho đất trời sợ hãi
Khép đêm dài ân ái vụt theo mây.
Gom hết lại một lần say đắm đuối
Áo vàng bay lóng lánh dưới sương tràn
Trời đã sáng, nhạc còn rung thui thủi
Chân chưa rời đã thấy ánh hồi quang
Người khuất nẻo cũng xin đừng ngó lại
Cho ta yên trong dư chấn cơn say
Sông ơi cứ chảy theo dòng của nước
Vầng trăng này, ta nhốt lại từ đây .
Mai đình Dân