cạn ngày
Chiều chậm…như sợ ngày mau hết.
Ngửa mặt mình ta, ngất ngưởng cười
Chén rượu…vô thường… nghe đắng ngắt
Trong lòng…chiếc lá cuối cùng rơi.
Thơ khô, ý cũng tràn dư lệ
Lầu xưa đoạn tuyệt bóng hạc vàng
Trả lại mây hồng cho nhân thế
Ta về…giũ mộng…ngũ cùng trăng. .
Hồn hởi đừng quay về lối cũ!
Ngàn năm cứ lạc giữa hồng hoang
Có đóa thiên hương nào không rụng
Mộ của tình xưa cỏ sẽ vàng.
Trăm năm … có chậm cũng hết… ngày
Đường trần đã lạnh… gió thu lay
Chờ chi chén rượu, tay ngà rót
Ta rót cho mình…cũng đủ say.
Mai Đình Dân.