không tên 54
KHÔNG TÊN 54
một trăm ngày rồi nhỉ
mãi mãi cách biệt nhau
chẳng thể còn nghe được
lời thủ thỉ ai trao
đêm đêm thầm khẽ gọi
tên người đã rêu phong
mà nghe tim đau nhói
ai thấu hiểu nỗi lòng
lá bên thềm rơi nhẹ
sao như vỡ màn đêm
lao xao ngoài hiên cửa
ngỡ bước ai đang về
ánh đèn khuya độc bóng
ngọc lan chẳng tỏa hương
giữa cô phòng trông ngóng
chỉ nghe vạc kêu sương
một trăm ngày rồi nhỉ
sao chẳng thể quên nhau
trong tim ta vẫn chỉ
hoài nỗi nhớ hanh hao