giữa những vàng bay
Em trở về từ hiện tại, ngồi bên bờ quá khứ thơm hương.
Mùa thu quanh em, mùa thu dịu dàng của anh và của em ngày ta yêu nhau.
Em nghe tiếng thì thầm rất khẽ, mùa thu gọi em về, trả em những giấc mơ chưa chín, có bóng dáng anh ngời ngợi, tinh khôi địa đàng.
Giữa những vàng bay, em nghe tiếng tim mình thổn thức.
Gió lại hát bài tình ca xa lắc, con đường dẫn đến dòng sông vẫn nồng nàn thơm hoa cỏ.
Em đi về phía anh, mặt trời cứ trốn chạy sau lưng, mùa thu cứ dần xa dần xa.
Tuổi hai mươi ở lại trong em với bộn bề ký ức.
Có mắt mùa thu sâu thẳm,
Có lá mùa thu trở vàng,
Có bước chân em ngập ngừng,
Có bàn tay ai tìm bàn tay em bé nhỏ, hơi ấm nồng lan tỏa, cho gò má tuổi hai mươi thêm hồng, cho môi tuổi hai mươi thêm ngọt…
Nụ hôn tình đầu tiên đã bỏ bùa em từ ấy.
Em miên man đắm chìm, hiền ngoan đi về phía anh không toan tính, hít tràn niềm hạnh phúc, con đường mùa thu bỗng đẹp hơn bao giờ.
Giữa những vàng bay,
thế gian bỗng ở chốn nào xa lắc
Em vẫn đi về phía anh với từng sát na hạnh phúc.
Mặt trời đã về bên kia núi, bóng hoàng hôn vây bủa quanh mình.
Em hoảng hốt trốn chạy, cố níu giữ mùa thu ngọt ngào, mùa thu yêu thương, mùa thu của em và của anh ngày ta yêu nhau.
Quá khứ chối từ, trả em về hiện tại, bàng hoàng, thảng thốt.
Một cánh lá rơi bên mình,
Mùa thu đã đi qua,
Cảm ơn đời bởi vẫn còn có anh bên cạnh, giữa những vàng bay của cuộc đời dâu bể hôm nay.