người đã chết... nợ trần gian như đã hết
Ai cũng vậy, chỉ một lần được chết
Quên tất cả chuyện đời, trả hết nợ nhân sinh
Cũng chẳng còn chi vương vấn chữ ái tình
Về với đất, hồn yên bình, thanh thản
Trên trần gian có bao nhiêu là bạn
Một kiếp người giới hạn mấy mươi năm
Ai cũng trãi qua bao sóng gió, thăng trầm
Đến cuối cùng, cũng về nằm trong lòng đất
Sống và chết nó gần nhau gan tất
Mới thấy đứng cười, chớp mắt đã khóc than
Đâu đem được đâu, thứ tiền của bạc vàng
Trả tứ đại xác thân này, hai bàn tay trắng
Mấy mươi năm, có phãi cuộc đời là ngắn
Sống đua đòi, sống hờn giận, dối gian
Nhắm mắt, ra đi như một giấc ngủ nhẹ nhàng
Thân gữi vào đất, hồn nơi suối vàng, một người đã chết !