không tên 55
Hết thu rồi ta vẫn mãi xa xôi
Phố nhỏ như trải dài thêm nỗi nhớ
Ánh chiều rơi nghe cõi lòng trăn trở
Cuối góc đường sót chút tím bằng lăng
Bỗng thấy lòng dường như cũng băn khoăn
Chân lạc lối giữa hai miền quên nhớ
Ký ức xưa chợt dâng lên nức nở
Sương giăng chiều ngỡ làn khói thuốc ai
Thu tàn rồi vạt nắng cũng nhạt phai
Bước liêu xiêu soi bóng chiều nghiêng ngả
Cây bàng già đang chuyển mình trút lá
Như cuộc tình dang dở mộng yêu đương
Sao cõi lòng ta còn mãi sầu vương
Mắt rưng rưng, đêm mỏi mòn trông ngóng
Người xa xôi ngàn thu sầu khuất bóng
Dấu yêu nào giờ đã hóa rêu phong