dại khôn nhiều tác giả
DẠI KHÔN
Tác giả:JB.Nguyễn Hùng
Làm người chấp nhận dại là khôn
Đấu đá hơn thua khó nói khôn.
Hiểu rộng lòng ngay đừng bảo dại
Nhìn xa hướng thiện bởi tâm khôn
Nhiều tiền thiếu đức coi như dại
Lắm của vô tâm cũng chả khôn
Trí tuệ phô trương thì quá dại
Nhân từ thể hiện ấy mà khôn
DẠI KHÔN
Tác giả: Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm
Ở đời có dại mới nên khôn
Chớ dại ngu si, chớ quá khôn
Khôn được ích mình đừng để dại
Dại thì giữ phận, chớ tranh khôn
Khôn mà hiểm độc là khôn dại
Dại ấy hiền lành, ấy dại khôn
Chớ cậy mình khôn cười kẻ dại
Gặp thời dại cũng hoá nên khôn .
DẠI KHÔN
Tác giả: Trần Tế Xương
Thế sự đua nhau nói dại khôn
Biết ai là dại biết ai khôn ?
Khôn nghề cờ bạc là khôn dại
Dại chốn văn chương ấy dại khôn
Này kẻ nên khôn đều có dại
Làm người có dại mới nên khôn
Cái khôn ai cũng khôn là thế
Mới biết trần gian kẻ dại khôn
DẠI KHÔN
Tác giả: Phạm Văn Dương
Ai chẳng muốn mình thuộc loại khôn
Thế nào là dại, thế nào khôn?
Bằng: mua, chức: chạy – khôn mà dại
Đức: luyện, tài: rèn – dại thật khôn.
Ích kỷ, hại nhân làm việc dại
Yêu dân, giúp nước nghĩ điều khôn.
Người khôn hiểu chỗ mình còn dại
Kẻ dại tin rằng hắn rất khôn.
DẠI KHÔN
Tác giả: Phạm Ngọc Toàn
Rỗi rãi ta bàn chuyện dại khôn
Dại thường khoác lác tưởng mình khôn.
Lọc lừa trí trá khôn mà dại
Thẳng thắn thật thà dại rõ khôn.
Tham của hại người khôn hoá dại
Mua bằng chạy chức dại đâu khôn.
Chân dài xỏ mũi trăm đường dại
Ngẫm nghĩ ở đời lắm dại khôn!
DẠI KHÔN
Tác giả: Phạm Thanh Cải
Ngây thơ lắm kẻ nghĩ mình khôn
Người khác kém tài, lại thiếu khôn!
Khiêm tốn nhún nhường, cho đấy dại
Tự cao tự đại, tưởng rằng khôn.
Nhiều tiền đã chắc gì không dại?
Ít của hẳn là ấy chẳng khôn?
Ngẫm lại đời ta toàn thấy dại
Sáu mươi chưa thấy lúc nào khôn.
DẠI KHÔN
Tác giả: Lương Văn Trước
Đêm nằm suy ngẫm dại và khôn
Khoác lác, khoe khoang tưởng quá khôn
Trí trá, leo cao khôn hóa dại
Thẳng ngay, điềm đạm dại thành khôn
Tham lam, lừa lọc, khôn đâu: dại
Chạy chức, tham quyền, dại chẳng khôn
Cờ bạc, “mắt xanh” … là quá dại
Nghĩ đời nhiều lúc dại mà khôn !
DẠI KHÔN
Tác giả: Tây Hồ
Đời vẫn thường khi dại, lúc khôn.
Làm sao bớt dại để thêm khôn?
Dây vào lũ dại, khôn thành dại
Chơi với người khôn, dại hóa khôn.
Nói khoác, nói xuông thì mãi dại
Làm chăm, làm thật sẽ dần khôn.
Hám danh, tham lợi nuôi mầm dại
Vấp ngã đứng lên nảy lộc khôn.
CHƯA KHÔN
Tác giả: Phạm Thị Thúy Lan
Muôn mặt cuộc đời lắm dại khôn
Ngỡ là dại đấy, thế mà khôn:
Thâm trầm lựa ý, khôn không dại
Vội vã lỡ lời, dại chẳng khôn
Rằng “chả biết gì”, đừng tưởng dại
Khoe “thông tường hết”, chớ tin khôn
Ngẫm lâu càng thấy mình còn dại
Học suốt tháng ngày vẫn chửa khôn.
DẠI VÀ KHÔN
Tác giả: Vũ Hữu Bình
Con cháu ai mà chả muốn khôn
Cùng nhau định hướng để thành khôn
Chơi bời lêu lổng còn đương dại
Học tập chuyên cần đấy mới khôn
Nhũng Đảng tham tiền hư mất nết
Thương dân yêu nước thực là khôn
Cao niên mẫu mực nêu gương sáng
Phân tích tỏ tường chuyện dại khôn
CHÍNH NGHĨA
Tác giả: Phạm Minh Thông
Ngây ngây tưởng dại hóa ra khôn,
Có kẻ làm thinh, nẻ vỏ khôn.
Cứ để cho người trao hết ý,
Thì mình giở giọng dạy đời khôn.
Rằng Anh ý sáng cao vời vợi,
Biết Bác từ lâu chỉ có khôn.
Đất thấp, trời cao bao quỷ quái,
Cầm bằng chính nghĩa, ấy người khôn.
KỂ CHUYỆN DẠI KHÔN
Tác giả: Phạm Đạo
Một ông vẫn được tiếng là khôn
Xuất bản tập thơ cứ tưởng khôn.
Chi mấy tháng lương giờ thấy dại
Cầm trăm quyển sách có còn khôn?
Viết đưa ai biết? Đưa thằng dại?
Tìm kiếm người hay, kiếm bạn khôn.
Tiền mất, tật mang, già vẫn dại
Mong liều thuốc đắng sẽ nên khôn.
THƠ LUẬN DẠI KHÔN
Tác giả: Trần Đình Thư
Thuỡ trước nói nhiều chuyện dại khôn
Đến nay chưa hẵn đã nên khôn
Tà tâm thất đức khôn thành dại
Thành thật thẳng ngay dại hóa khôn
Ném đá dấy tay là kẻ dại
Chỉ tên điểm mặt ấy người khôn
Bao che dung túng khôn mà dại
Nhận lỗi khi sai thế mới khôn