nợ - thơ kim minh
NỢ...
Nợ riêng anh đã lấy lời...
Nợ chung sao nỡ để đời cho con?
Quê hương sau trước còn ngon
Xem ra màu mỡ núi non điệp trùng
Ai nghe xin chớ lùng bùng
Nợ nào cũng thế chớ dùng tràn lan
Nợ đầu, nợ cuối nợ ngang
Nợ trong gốc gác, nợ mang ra ngoài
Bởi em chẳng đóng, chẳng cài
Anh xài quá cỡ, nợ dài mang gông
Quơ quào hạng mục trống không
Quậy không kịp thở… NỢ CÔNG lưng oằn
Giờ đây ưu đãi khô cằn
Ô-Đê sẽ được tính bằng lãi vay (*)
Đầu tư xin chớ quá tay
Bội chi rách nát, biết may đường nào?
Bởi không kín cổng cao rào
Quan trường tưởng bở nháo nhào vậy thôi
Trăng rằm mờ nhạt xa xôi…
Tưởng đâu sẽ đẹp, than ôi ê chề!
KIM MINH