tôi muốn nói với anh
Tôi Muốn Nói Với Anh
Chắc anh tưởng tôi đây bình yên hả
Ngày qua ngày chẳng có chuyện gì lo
Sáng cà phê, trưa ngủ, tối làm thơ
Vui trăng mộng vài giờ khi lạnh vắng?!
Anh cũng nghĩ rằng tôi đang cảnh sống
Giữa vườn xuân ngợp bóng mát du dương
Bao trắng, vàng, tím, đỏ…của ngàn phương
Thỉnh thoảng tụ, tìm hương nồng khuây khoả?
Và có lẽ cũng nghĩ rằng…tôi đó!
Thân yếu mềm bị gió thổi xuôi theo
Lắc dật dờ, đôi chút nhẹ lời kêu
Vẫn cứ thế, sớm chiều nghiêng ngả mãi…
Chớ ở kia anh nào đâu thể thấy
Quả tim tôi nát bấy tự lâu rồi
Kể từ ngày hướng vọng cõi xa xôi
Mảnh thuyền nhỏ nhẹ bơi…vì giông bão!
Anh có hiểu biết bao lần rỉ máu
Biết bao lần đau đáu nhớ hồn xưa
Biết bao lần uất hận nhỏ canh khuya
Đầy thống thiết nhìn về mây phủ xám
Anh cửa cái nằm cặp con đường láng
Thả chân đi nhẹ nhõm dưới trời mây
Còn nơi tôi bốn phía ngập bùn lầy
Nhà vách đất, hướng quay vào ngõ khuất
Thì làm gì trong tôi không ẩn ức
Không thời gian trăn trở xót xa đau
Nhưng vẫn thản nhiên là tại vì sao
Bởi cánh gãy năm nào…thêm mù mịt!
26/12/2017
Nguyễn Thành Sáng