tôi muốn nhưng tôi sợ
TÔI MUỐN NHƯNG TÔI SỢ
Tôi hiểu âm thầm mấy bữa nay
Hồn em lặng ngắm một vầng mây
Lững lờ chầm chậm vào xa vợi
Phủ tím không gian chút vệt nầy...
Ảnh hình trôi ấy! Mảng phù vân
Gợi nỗi bâng khuâng hướng dặm ngàn
Bất chợt tơ lòng non nỉ trái
Khoả khuây em vói lấy cây đàn
Êm ái, dịu dàng đặt ngón thon
Ngân nga lảy khúc nhạc du dương
Âm thanh vẳng vọng bầu hiu quạnh
Trải bóng hoàng hôn, phả ngọn luồn...
Cánh gió vô tình thưởng thức qua
Say say nhè nhẹ lướt la đà
Rung rinh cỏ lá, vờn sương tụ
Loáng thoáng chập chờn dãy ánh pha
Khiến cho giọt rụng, khuất chìm sâu
Bảng lảng mờ giăng đọng ý sầu
Mới đó treo cành nay vội mất
Thẫn thờ giây phút, gợn niềm đau...
Tôi chính hồn tôi! Cánh gió chiều
Dặm trường rong ruổi biết bao nhiêu
Lắm vui chất ngất nhìn hoa nở
Quá nghẹn tang thương đứt sợi diều
Tôi cảm tiếng đàn khảy của em
Mênh mang muốn quyện dưới trăng đêm
Nhưng vì bên gió, bên là nhạc
Sợ lát nữa đây buốt lạnh thềm
Em vào khép cửa, kẻ giữa màn đen...
39/12/2020
Nguyễn Thành Sáng