nàng tiên đậu ngự
Nàng Tiên Đậu Ngự
" Chiều hoàng hôn sương gieo đầu núi
Ngắm mây trời anh có nhớ em không ?
Có bâng khuâng nghe tiếng nói của lòng
Ôi nhớ quá mắt người em gái nhỏ .... "
* Nàng Tiên Đậu Ngự
Một chiều quay lại bến mơ
Tìm cô bạn học tuổi thơ chung trường
Gặp lại nàng tiên trong vườn
Trước giàn đậu ngự đẹp buồn làm sao !
Cô bé ngỡ giấc chiêm bao
Đôi chân nhảy nhót xôn xao vui mừng
" Anh đi đâu , lâu quá chừng !
Để Tiên mòn mỏi chờ từng xuân trôi ?
Tháng ngày đây đó nhiều nơi ,
Hỏi han bạn cũ , tơi bời tuổi xuân .
Đến ngày chồn gối , mỏi chân
Thì Tiên mới biết : “ sang năm hắn về !”
...
Dáng em nhỏ bé , tóc thề
Đôi môi trách cứ , vụng về tim tôi ...
Bên em nhớ thuở xa xôi
Ước gì , tôi vẫn ...” mồ côi “ một mình ...
Đi bên em , như người tình
Bóng trăng lơi lả dáng hình nàng yêu
Đêm về , hiu quạnh cô liêu
Em , “ Nàng đậu ngự “ , liêu xiêu , thẫn thờ
...
Hai lòng tri kỷ vu vơ
Tìm về kỷ niệm , một thời nhớ thương ...
Để rồi ( tôi ) không chút vấn vương
Hôm sau rủ hết , lên đường rời xa ....
Em , “ Nàng đậu ngự “ mặn mà
Giữa vườn quê đẹp , anh đà sao quên ?
Nhưng ,
Đời em gắn bó ruộng nương
Đời anh lang bạt phong sương quê người ...
Mỗi năm Tết đến , bùi ngùi
Giỗ cha , xôi đậu , tủi buồn nhớ em ....
Gió Đông về , rét buốt tim
Lòng tôi khắc khoải “ vô duyên “ nhớ nàng
Tết này ai có về làng
Ghé vừơn đậu ngự trao nàng bài thơ ...
Gió ơi nhắn hộ , tôi nhờ
Phương trời xa ấy , “ gã khờ “ nhớ em
Cho dù duyên kiếp “ rối ren “
Tình tôi vẫn mãi , còn nguyên bóng nàng ,
Em , “ Nàng đậu ngự “ , chung làng ...
——-
Nàng Tiên Đậu Ngự , bài thơ Nguyễn Thiện Trường yêu thích nhất , ưu ái tặng cô giáo Lê Tiên .