đông về
ĐÔNG VỀ
Đông về thấm lạnh rũ bờ môi
Phảng phất tình xưa đẫm lệ rồi
Tuyết lững lờ ngưng nào để rụng
Mây hờ hững lặng chẳng cần trôi
Sầu nên khép cửa đàn quanh ngõ
Tủi mới cài then dạo giữa đồi
Não ruột không còn tươi đỏ sắc
Ta đành vất vưởng một mình thôi.
Lê Ngọc Dũng