đông về rồi!
Đông trở về dầu không hẹn với ai
Hoa tuyết rụng phủ cho dày thương nhớ
Cơn gió lạnh đến khẽ khàng gọi cửa
Đếm mưa rơi thầm trăn trở những gì?
Đêm buông màn ủ lại khối tình si
Hoài vọng cũ rót cho đầy mộng mị
Chuyện cổ tích, có phải người không nhỉ?
Gió với mây... Tình ý? Chuyện ngàn xưa!!!
Đông trở về ru lại giấc vu vơ
Hờ hững gọi cả đôi bờ thương nhớ
Con sông Thương vẫn chảy hoài muôn thuở
Mỗi Đông sang nhắc nhở chuyện xa vời...
Đông về đây có lạnh lắm không người?
Sao gió bấc cũng tìm nơi trú ẩn
Cứ cuộn mãi trước hiên nhà thơ thẩn
Chuyện tâm đầu đối ẩm cả đêm thâu?
Đông đi rồi đông lại...chẳng vì đâu.
Đêm lần lữa áng thơ sầu rơi rớt
Trong xa vắng cô đơn về bất chợt
Nhìn trăng côi cười cợt với gió Đông
Đông về rồi nơi ấy có lạnh không?
Tình phai nhạt để rêu phong lối cũ
Bao ước vọng nhớ nhung còn lưu giữ
Để bây giờ trao gửi với hư không
Có còn chăng một mảnh áo mùa Đông
Sợi thương nhớ đan cả lòng thiếu nữ
Dẫu tất cả đã trở thành quá khứ
Phút chạnh lòng lại thương nhớ người dưng
Đông về rồi, mưa lạnh có bâng khuâng
Sao rả rích ngại ngần như nước mắt
Để ai đó đón mưa rơi rào rạt
Mở lòng mình mà góp nhặt giọt cay!!!