đá vàng son sắt
Đá Vàng Son Sắt
Lan man nỗi nhớ dưới chiều
Thơ tình em viết trải điều vấn vương
Chứa chan điệp khúc nhạc buồn
Ru niềm trăn trở, canh sương vật vờ!
Cõi lòng quạnh quẽ chơ vơ
Hướng vào diệu vợi, thẫn thờ ngóng trông
Sông xa sóng vỗ bập bồng
Bóng thuyền nhấp nhố tít dòng mù khơi
Khiến cho da diết, ngậm ngùi
Nhìn vầng nửa khuyết từng hồi xót xa
Luyến lưu, tha thiết, đậm đà
Ngắm mây phủ xám, ánh ngà nơi đâu?
Hồn mơ thả bước lên cầu
Thấy không dốc xuống, để sầu con tim
Ưu tư, khắc khoải triền miên
Lặng nhìn chỉ mối tơ duyên, đoạn đoài!
Mãi tìm một cái xa vời
Mãi trông mãi đợi cái thời… chưa tên
Và rồi cũng chỉ mình ên
Cố tay đỡ mảnh chông chênh khỏi tàn
Lững lờ che phủ vạt vàng
Chập chờn chút lóe rải tầng đêm khuya
Tay cầm chổi quét lùa qua
Mấy tàu lá rụng để mà khỏi bay…
Thơ em! Giọt đắng, giọt cay
Giọt sầu, giọt tủi… đọng dài tái tê
Liêu xiêu chiếc bóng người đi
Gập ghềnh đá sỏi, lối về âm u
Dẫu cho ảm đạm trời thu
Không gian bốn phía mịt mù sương loang
Vẫn đầy một tấm lòng son
Non thề biển hẹn mãi tròn ấp ôm…
30/5/2018
Nguyễn Thành Sáng
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)