dầm
ta cứ tưởng ta quên người rồi chứ
bỗng dưng nay nỗi nhớ chợt ùa về
đêm sắp tàn mà dạ cứ tái tê
bao kỷ niệm ngập tràn trong tâm trí
người ẩn hiện trong từng dòng suy nghĩ
lời ngọt ngào như văng vẳng đâu đây
câu hẹn thề dù vật đổi trời xoay
vẫn mãi mãi... ta - người
tình sâu đậm
ấy mà nay người đã xa ngàn dặm
còn lại gì?... chỉ khoảng lặng chơi vơi
và tâm hồn loang lỗ nát tả tơi
nghe lạc lõng giữa dòng đời hư ảo
ta cứ tưởng đời không còn sầu não
nhưng bóng người như dầm ở trong tim
ngày qua ngày, dẫu rằng cố lặng im
vẫn cứ mãi ỉ âm hoài... nhức nhói