mùa đông mùa nhớ.
MÙA ĐÔNG ... MÙA NHỚ
----Trời Sài Gòn mấy hôm đột nhiên se lạnh. Tinh mơ, ban công gió lùa, hình ảnh những buổi sớm mùa đông cũ hiện về, quen thuộc, nôn nao đến lạ lùng.
Những buổi sáng Sài Gòn, khi đất trời còn ẩm hơi sương gợi cho tôi nhiều hình ảnh đã qua ở một mốc thời gian nào đó, đã xa ... Tôi luôn luôn thức dậy đến nơi làm việc thật sớm. Vì yêu nhất những buổi sớm mai của Sài Gòn lúc mặt trời chưa kịp lấp ló.
Khi đó, cái trong trẻo của đất trời, tinh khiết của cành lá, lành lạnh mơn man của gió sớm gợi lại một cảm xúc, một nỗi nhớ rất riêng về những ngày tàn thu với những nỗi buồn vui lưu giữ theo những ngày dài thênh thang cùng bao điều muốn nói.
Con đường vắng. Mưa nhẹ. Gió mơn man. Lá khô la đà buông mình xuống đất ... Khi đó, lòng thật bình thản mà không tránh được chút suy tư thầm lặng. Thấy rõ ràng hơn sự thiếu vắng một cái gì đó của riêng mình ...
Bất giác , nhớ mùa đông xưa ...
Tháng mười thu tím trải lối đi
Ta nghe mưa muộn vẫn thầm thì
Nhịp đời hối hả ai bước vội
Ai ngoảnh lại nhìn lưu luyến chi?!
Tháng mười -- mùa đông về trở gió ...