người ấy
NGƯỜI ẤY
Mặt trời đổ xuống vai con
Viền môi vàng ươm ấm áp
Lưng mẹ cúi trong cơ cực
Gắp từng lẽ sống xa xôi
Đã nhuần nhuyễn phận đòn roi
Chuyến xe thời gian thấm thoát
Mẹ vơi, con đầy tháo vát
Hết rồi… Mẹ cõng lên nương
Ngày nào gạn nắng đong sương
Đem ươm vào lưng người ấy
Hạt ngô chà mình bóng bẩy
Hạt gạo lăn giữa trang thơ
Ngày nào gốc cây kỉ niệm
Mẹ ngồi vá chiếc gùi mây
Đôi tay lặng im hối hả
Cho con đôi chút đậm sâu
Ngày nào ngày nào còn đâu
Bồi hồi vắt cơm hồi ức
Con nghe mênh mông tiềm thức
Những trưa thầm kín mẹ ơi!.
8/1/2020
Tg: Nguyên Như