đêm cô tịch
ĐÊM CÔ TỊCH
Ta buồn lặng lẽ ngắm nhìn trăng
Giữa tiết trời đông chợt nhủ rằng
Mộng đã đem lòng chôn với lửa
Mây còn phủ nguyệt giỡn cùng băng
Sầu vương kẽ mắt cành hoa rụng
Tủi dưỡng vần thơ kén nhện chằng
Biết cảnh âu sầu đang vọng mãi
Nhưng nào đỡ nổi cuộc tình nhăng.
Lê Ngọc Dũng