sợi tóc, thơ và em, kiếm thơ, nữ trang thơ
SỢI TÓC
Tóc cũng có sợi khôn, sợi dại.
Sợi điêu ngoa hiếp sợi thiệt thà.
Sợi ăn gian suốt đời nói dối.
Sợi chung tình ghét sợi trăng hoa.
Tóc cũng có sợi dài, sợi ngắn.
Sợi tóc mai chực vướng chân người.
Sợi tóc gáy dài hơn mắt liếc.
Sợi loà xoà trước trán ham vui.
Sợi tóc rớt xuống đời sóng dội.
Rớt vào lòng bão nỗi triều dâng.
Rớt vào tình dở điên dở dại
Rớt vào nồi bồ kết… Bâng khuâng.
Sợi tóc ta một đời chìm nổi.
Hoá dại khờ dưới tóc giai nhân.
Mặc sợi dài đè lên sợi ngắn.
Nồng nàn hương bồ kết thơm lừng…
THƠ VÀ EM
Em và thơ… Em là người xa lạ
Một người dưng… Cơn gió thoảng qua thềm.
Thơ huyền hoặc… còn em thì hư ảo.
Thơ một đời… Em có được trăm năm.
Ta say thơ… Quên rằng mình có vợ.
Thơ thăng hoa xao nhãng chuyện vợ chồng.
Thơ ngọ ngoậy xác thân trần ngứa ngáy.
Thơ trầm mình ta mát một dòng sông.
Thơ tương tư vầng trăng xưa đã cũ.
Trăng muộn phiền ôm ấp khối tình si.
Dòng sông đêm thuyền ai trôi hờ hững.
Mái chèo khua tan tác bóng trăng gầy…
Nói vậy thôi chứ em là thơ đó.
Môi em cười rơi rụng một vầng trăng.
Dòng sông khuya em ngồi nghiêng suối tóc..
Mắt em nhìn tinh tú kết hoa đăng.
Biển trầm luân vẽ vời lên nhan sắc.
Đời dối gian nên nhan sắc lên ngôi.
Thơ là em vì em là nhan sắc.
Nét thiên nhiên vành vạnh nhấp nhô đồi.
Đời ta ơi thiếu thơ ta sẽ chết.
Đời vắng em thơ chết biết bao lần.
Nếu một mai… Em… Thơ cùng lỗi hẹn.
Giữa hoang tàn ta chết một lần hơn
KIẾM THƠ
Vào tay cao thủ thơ như kiếm.
Hoa rơi lả tả dưới trăng mờ.
Má hồng thi sĩ thành kiếm sĩ.
Mài thơ thành kiếm kiếm trong thơ.
Vi vút áo dài bay trên phố.
Bà Trưng, Bà Triệu buổi hôm nay.
Làm thơ cũng hay như đánh giặc.
Đường thi, lục bát ngập trang Face.
Thường mài câu thơ ra thật nhọn.
Bành voi, yên ngựa diệt giặc thù.
Mãn Thanh, Mông Cổ nàng đánh tuốt.
Đánh từ đời thực đánh vô thơ.
Làm thơ cũng hay như làm đẹp.
Mày kiếm, mi cong , môi san hô.
Xe ga vung vít trên đường phố.
Bảng đen, phấn trắng cũng thành thơ.
Thơ ta mộc mạc không son phấn.
Cũng ráng mài ra giữa trăng thu.
Không thành kiếm nhọn… thành đao bén.
Góp sức anh thư diệt giặc thù.
Anh thư đài các đâu duyên dáng.
Áo dài tha thướt có dịu dàng.
Váy dài, váy ngắn đua cùng nắng.
Sân trường tháng Bảy bỗng thênh thang.
NỮ TRANG THƠ
Ta bẻ câu thơ thành hai đoạn.
Nửa dài cho em, ngắn cho mình.
Buồn buồn lấy thơ ta chế tác.
Thành vòng đeo cổ, nhẫn xinh xinh.
Sợi dây chuyền mang tên Lục Bát.
Cái nhẫn Đường Thi nặng khối tình.
Nữ trang thời thượng hồn ta đó.
Nắng dát vàng hơn nắng lung linh.
Nữ trang không bán mà ta tặng.
Tặng người tri kỷ, kẻ tri âm.
Tặng luôn kẻ thù còn dấu mặt.
Quà thơ bàng bạc ánh trăng rằm...
Đời đảo điên thơ ta chết ngắt.
Cơm áo oằn vai chóng mặt mày.
Làm được bao nhiêu vợ nắm chặt.
Thơ đành quằn quại giữa cơn say.
Thơ làm ra chẳng ai thèm ngó.
Con tằm thổn thức giữa đêm đen.
Tơ lòng rưng rức đời bạc bẽo.
Một kiếp thiêu thân nợ ánh đèn.
Dát chút vàng lên thơ có giá.
Người nâng ước lượng... Kẻ xăm soi.
Chẳng bán mua đâu mà mặc cả.
Nàng ta đâu? Tặng hết cho người.
Chiếc vòng lung linh trên cổ trắng.
Nhẫn ngà ôm khít ngón tay xinh.
Mùa thu đậu hờ trên mái tóc.
Kết trái cho ta một mối tình.