Poem logo
Poem logo

nổi lòng người đi

Tác giả: Bùi Nguyên Phong
Mắt mẹ nhin theo quá nỗi niềm.
Sân ga héo hắt lặng trong đêm
Vút tiếng còi tàu đau tim mẹ
Sình... sịch... lao nhanh vào bóng đêm.

Những hàng cột điện trôi vun vút.
Những làng quê loang loáng, nhợt nhờ.
Quê hương bỏ lại theo ánh mắt
bát ngát tình thương chẳng bến bờ.

Những ga xép nhỏ vào hiu quạnh.
Không gian bàng bạc mùi chia ly.
Mẹ ơi ! lòng mẹ mênh mông quá
Huống nổi con đâu bé bỏng gì.

Chim sắt tung mình vào mây trắng
Cây già bật gốc buồn li hương.
Nửa vòng trái đất xa thăm thẳm.
Ánh mắt theo con đỏ dặm trường.

Mờ mịt mây giăng sầu viễn xứ.
Tuyết rơi thắp sáng những tàng cây.
Lạnh cả không gian... lòng buốt giá.
Nắng ấm quê nhà... Nhớ quắt quay...

Chiều nay quanh xóm con thơ thẩn.
Lạnh tanh chẳng có được miệng cười.
Bông tuyết rơi dày trong luyến nhớ
mẹ già, người ấy muốn mòn hơi.

Cánh cổng mở ra rồi khép lại.
Đoàn tụ, biệt ly trong phút giây.
Được gần cháu ngoại.. xa cháu nội.
Cay đắng, ngọt ngào một chuyến bay

Con cúi gập người bên tuyết trắng.
Một bông tuyết nhỏ đậu vào tay.
Chạnh lòng chợt nhớ con đom đóm
lập loè tối, sáng một bàn tay.

Rồi đây con cố quên nguồn cội.
Chọn mới cho mình một quê hương.
Cây già bén rễ thêm cành nhánh.
Cháu ngoại môi ngoan ngọt lịm đường.

Quê hương mới đón niềm vui mới.
Con hẳn không quên được cội nguồn.
Cây già nhớ rừng xưa bật khóc.
Lạnh lùng băng giá nhớ mù sương

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm