vương vấn tình xưa...
Vương Vấn Tình Xưa...
Nắng ngả về tây, anh ở đây
Dưới bầu ảm đạm thoảng heo may
Nhìn vàng lả tả rơi đầy đất
Dào dạt, bâng khuâng nhớ chuỗi ngày!
Bờ kinh bên ấy em chằm nón
Cặm cụi mê say…hay thả hồn?
Mà thỉnh thoảng mình rung lắc nhẹ
Rồi nghiêng qua cửa, ánh mênh mang
Có phải đang buồn chuyện chúng ta
Hôm nào chậm bước phía đằng xa
Thấy anh “trong trỏng” đưa tay ngoắt
Mắc cỡ…nhưng em cũng ghé nhà!…
Kể từ hôm đó “được là quen”
Nếu bỗng gặp nhau “cũng nhá đèn”
Chiếc bóng thời gian trôi chậm chậm
Vấn vương, thương nhớ…chảy vào tim
Những tối hẹn hò chỗ đống rơm
Xuồng anh lặng lẽ lướt bon bon
Nửa mong nhanh gặp người yêu dấu
Nửa sợ nhà hay…em bị đòn
Thế rồi gì tới cũng lần tới
Đêm ấy sau khi…trở lại xuồng
Văng vẳng ở trên vang tiếng khóc
Lòng anh tê tái quặn từng cơn…
Bất chợt nghe tin Cha của em
Nhắn lời đồng ý gả cho anh…
Nhưng ôi! Duyên bạc, xui em dại…
Còn ở nơi anh…nỡ đoạn đành…
Thắm thoát qua dần mấy chục năm
Giờ đây tất cả hoá xa xăm…
26/1/2019
Nguyễn Thành Sáng