về con đường thơ
VỀ CON ĐƯỜNG XƯA
Khi con người lớn lên có con đường
Ở nơi ấy người thương người có lẽ?
Ở nơi ấy đôi chân non rớt nhẹ
Tiếng giã từ thỏ thẻ vội lăn xa
Con đường mòn khen ai đã mở ra
Những ngã rẽ bốn , ba , năm , sáu , bảy...
Những chùm chiêm bao vốn chưa kịp hái
Tuổi thơ bay hoang hoải bến tâm hồn
Con đường ,bụi hòa nhac trên môi non
Bóng lá cứ chập chờn ghen tuông nắng
Dấu hài khoan thai gõ mùa chầm chậm
Mùi trinh nguyên áo trắng ngẩn ngơ đùa
Con đường lá rơi đếm mộng ngày xưa
Những khát vọng cứ ùa về cắn rứt
Lửa trái tim dồn lên và cháy rực
Rối ren lòng ai bứt sợi tơ vương?
Con đường tình èo uột bóng phong sương
Chút lạ lẫm đoạn trường đôi chân ghé
Ta lạc mất nhau quãng đời tuổi trẻ
Dốc cuộc đời ai bẻ nhánh tương tư?
Đêm 9/4/2019
Ân Thiên ( Bình Dương)
Bài này đã được xem 918 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|