cho tôi được yêu em một lần
Bàn tay gầy em bấu víu cuộc đời đau
Là phụ nữ cớ gì em nhọc thế?
Hỏi là hỏi thôi chứ biết mình chẳng thể
Khi em trả lời, tôi có thấu hay chăng?
Đôi chân mềm em bước giữa gian truân
Nghiêng ngả quá chỉ chực chờ té sấp
Là phụ nữ cớ sao em phải gặp
Những nỗi buồn cứ nối tiếp thế em ơi!
Bờ vai gầy em gánh cả cuộc đời
Chẳng dám đặt xuống một lần – ngơi nghỉ.
Tôi cúi đầu trong trái tim mộng mỵ
Mà biết làm gì để giúp được em đâu?
Là phụ nữ mà, em đừng gượng với nỗi đau
Đừng mạnh mẽ, đừng gồng lên… tội lắm!
Em đã quên mình cũng một thời xuân thắm
Môi mắt u buồn giờ còn lại với thời gian.
Tôi bất tài và bất lực nhìn em
Đang lặng lẽ dưới trời sương gió lạnh
Tôi muốn được đỡ giùm em quang gánh
Để nhẹ một lần, em trang điểm lại nét xuân xưa!
----------------
PHT