trách
Ta ngồi đợi chờ trăng bên bến hạ
Chợt cơn mưa tơi tả nát tóc chiều
Bờ môi run sông lạnh goá vì yêu
Đơn cô rớt thêm nhiều trên phiến lá
Em không đến nghĩa là còn xa lạ
Nửa môi hờ nay đã nớt làn son
Ve cạn hơi thân xác đến héo hon
Lằn trăng mỏng vệt mòn đi một nửa
Cơn mưa trách bởi chiều quên lời hứa
Để câu thề hôm bữa chết trên sông
Ta tiếc thương cho cái vị thơm nồng
Em bỏ lại giữa không gian tĩnh lặng
Mưa cứ xối gọt trôi bờ cát trắng
Bước chân đi in nặng vết mơ chiều
Ngập úng lòng đêm hạ ấy bao nhiêu
Mà cứ trách những điều chưa nói được
Trăng không sáng chẳng in hình xuống nước
Gió chưa thơm nên ước cũ đã rồi
Trách chi ai ... Giận cũng thế mà thôi
Đêm mưa hạ để môi người ướt sủng ...
Bài này đã được xem 449 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|