đừng trách chiếc lá rơi vô định
Có chiều rất dài
Ta đợi Nam
Em tới bắc
Sao gặp nhìn vào mắt
Cứ ngỡ ..
Em Mỹ, Ta Việt Nam
Em.. đôi mắt Sa Mạc
Ta.. cửa miệng biển đông
Nên tình yêu không lời chỉ nhạc
Thế đừng hỏi, hát có hay không?
Em bình minh
Ta chập tối
Như tàng hình...
Dẫu nghìn đôi mắt dõi tìm vạn lối
Vô vọng..vô vọng..
Có chiều rộng vô thường
Ta lại hẹp
lạc loài đến đáng thương
Đừng trách một chiếc lá
Mỏng manh, theo vũ phong
Sao em không là cá
Dưới mạch đại dương mênh mông.
* Bài thơ đăng trên báo Người Việt
Bài này đã được xem 1056 lần
|
Người đăng:
|
Da Đen
|
|
|