đêm cuối, cùng thế kỷ Tác giả: Đức Phổ
Ta về qua ngõ vắng. Đêm tối lửa tắt đèn. Ví xưa đừng hẹn ước. Đâu bận lòng nhớ mong . Ngõ quen giờ bỗng lạ. Người gần giờ bỗng xa. Rót tràn chung tiễn biệt. Uống tràn nỗi can qua . Mai rồi ta mạt kiếp. Hồn còn vương... |
đêm noel buồn Tác giả: Nguyên Thạch
Đêm Noel buồn. Đêm Noel, mình ta trên hè phố. Đi lang thang, đếm từng bước không nhà. Đường khua vắng, không bóng người qua lại. Vui ấm êm, bên cạnh những gói quà. Mùa Giáng Sinh. Chúa có trên trần thế? Ban... |
điều ác đức Tác giả: Quan Dương
Tặng Phạm Ngọc. Buồn tình ta đứng đái vô gốc cây. Ổ kiến bị lụt trồi lên chạy trối chết. Ta vẫn biết ta đang làm điều ác. Bởi vì ta vốn dĩ không được hiền. Cái ác nhân. Ta hỏi cái ác nhân. Có trong ta tự lúc nào?... |
độc thoại với thời gian Tác giả: Thiên Ân
ĐỘC THOẠI VỚI THỜI GIAN. Thời gian lí lẽ rườm rà. Ta ngồi độc thoại xót xa tuổi đời. Tình yêu giẫy giụa trên môi. Hoa hồng năm ấy rã rời cơn đau. Thời gian ngụp lặn biển sâu. Ai còn lặng lẽ " chuyến tàu hoàng hôn". Nâng... |
đường kách mệnh Tác giả: Chua Xong
Yêu lâu lòng lá sầu. Thương nhớ ngập trời Âu. Quê hương bao mộng đẹp. Khi nào hết khổ đau ? Xác nến rơi đêm trắng. Đèn hoa sáng phủ đầu. Mơ ước đường cứu quốc. Đưa nhà thoát cùm đau. Nung nấu hồn cách mạng. Muôn đời chẳng... |
em có về không ! Tác giả: Đỗ Hữu Tài
Tôi về em có về không. Nhà tôi Má đợi anh mong em chờ. Nếu đi em nhớ giả vờ. Gặp nhau mình nói tình cờ mới quen. Nhờ em tặng chiếc áo len. Má tôi khi nhận sẽ khen hết lời. '' Áo len này đẹp nhất đời. Nếu cô về nữa xin mời... |
giã từ Tác giả: Thương Hà
Châm điếu thuốc để nhìn làn khói thuốc. Để nghe lòng lịm chết với đau thương. Cuộc đời ta sao lại lắm đoạn trường. Nên cứ mãi làm con tầu qua nhiều bến. Ta đã chán những đón đưa hò hẹn. Những người tình hờ hững, bướm... |
hình như anh nhớ tới một người… Tác giả: PHẠM KHANG
HÌNH NHƯ ANH NHỚ TỚI MỘT NGƯỜI…. Ánh ngày không còn rơi trên vòm lá. Những con chim cũng không còn thấy nô đùa. Hoa xấu hổ. Và hàng liễu rũ. Khép nép lá thân như một niềm e lệ. Hoàng hôn đã rơi xuống cuối trời. Nhạt nhòa... |
hình như anh nhớ tới một người… Tác giả: PHẠM KHANG
Ánh ngày không còn rơi trên vòm lá. Những con chim cũng không còn thấy nô đùa. Hoa xấu hổ. Và hàng liễu rũ. Khép nép lá thân như một niềm e lệ. Hoàng hôn đã rơi xuống cuối trời. Nhạt nhòa. Những đám mây không nhà. Mơ... |
hoa giang hồ Tác giả: NHƯ THỊ
HOA GIANG HỒ! Đông ấy cũ rich như xưa. Kia mới toanh dậy như vừa tái sinh. Loay hoay trầm giữa lặng thinh. Chưa an cư đã chẻ mình long đong. Chống câu lục bát qua sông. Nửa đường tước vận phơi đông lạnh lùng. Phù sa bện... |