yêu thơ
Bái 3
YÊU THI SĨ
Em đau khổ, vì anh là thi sĩ
Thả hồn mình trên những áng thơ hay
Nơi vườn yêu ong bướm lạ mê say
Em khóc lóc, hờn ghen và giân dỗi...
Bỡi si dại lòng luôn luôn khắc khoải
Như Hoàng hậu canh cánh sợ mất ngôi
Sợ Quân vương bỏ thần thiếp đơn côi
Nên muốn nhốt hồn anh vào ngục thất
Là thi sĩ, sợ tình anh lạc mất
Những khu rừng đầy kỳ thảo dị hoa
Sợ hồn thơ Tống Ngọc mãi bay xa. (1)
Sợ lá gió, cành chim đùa lơi lã
Yêu thi sĩ lòng em luôn buồn bã
Viết thơ tình lo quên đọc, quên khen
Nơi thôn trang em có dại hoa hèn
Anh Hoàng tử bước phiêu du gặp gỡ
Phải kiếp trước ta kết tình chồng vợ
Nơ ba sinh chưa trọn mảnh hương nguyền (2)
Để bây chừ nối lại chữ tơ duyên
Thì anh nhé! Đừng thêm lần ly biệt
Những tình ca anh miệt mài ngồi viết
Sẽ lưu truyền vang vọng đến ngàn năm
Em rưng rưng đọc không biết bao lần
Không còn khóc - còn buồn YÊU THI SĨ
(1) Tống Ngọc. Danh sĩ thời Chiến quốc học trò của Khuất Nguyên, người nỗi tiếng đẹp trai, phong lưu thơ phú
(2) Mảnh hương nguyền. Mảnh gỗ thơm đốt trong cuộc thề nguyền
Thiên Lý
11/4/2018
Bài này đã được xem 589 lần
|
Người đăng:
|
Thiên Lý
|
|
|