người về bỗng nhớ
Ru tình theo dòng sông nhỏ
Nước xuôi về biển xa nguồn
Lòng hoài hướng về phương đó
Quê nhà trăm nhớ ngàn thương.
Một sớm nắng ngời trên lối
Gót hài uyển chuyển, em đi
Dịu dàng mùa thu đến vội
Gió reo trong lá thầm thì
Nhớ buổi đầu tiên bỡ ngỡ
Vòng tay bối rối ngập ngừng
Sáng nay người về bỗng nhớ
Bùi ngùi lệ nóng rưng rưng
Trời vẫn xanh cao lồng lộng
Gọi vào kỷ niệm mênh mông
Áo trắng hương xưa còn đọng
Hỏi người còn nhớ nhau không?
Thương sao những ngày tuổi nhỏ
Đếm thời gian trôi ngỡ ngàng
Kỷ niệm còn vương ngọn cỏ
Tiếc thời thơ dại miên man.
Cơn gió đầu thu lả lướt
Vờn trên suối tóc mượt mà
Đường xưa em về lẻ bước
Đi tìm ngày tháng phôi pha.
Nguồn: https://baithohay.com/nguoi-ve-bong-nho-ngo-chi-trung.html#ixzz68C7rZgf2