nỗi buồn cư xá
Bảo là quen, chẳng phải quen
Bảo là xa lạ, chắc em cũng buồn
Chỉ vì cách một bức tường
Láng giềng cư xá, nên đường đi chung
Một, hai năm, vẫn bình thường
Nhưng hình như bỗng con đường hẹp thêm
Em về, môi má hồng lên
Còn tôi vớ vẩn, đêm đêm hay đàn
Và nghe có giọng nhẹ nhàng
Hòa theo khúc nhạc mơ màng đàn tôi
Trai thời tao loạn nổi trôi
Vấn vương thì tội, xa rồi thấy yêu
Ước mơ gom lại chẳng nhiều
Lấy gì nhen khói lam chiều cho nhau
Chút duyên tình thoáng qua mau
Thôi thì nhớ lấy, tô màu thời gian