nói với em
Tình chúng mình em đừng để phôi pha
Đừng để đớn đau nhuộm phong ba tím tái
Mang nỗi thét gào giữa một vùng trời điên dại
Trút xuống tình đời bao ngang trái xót xa
Em đừng có vô tình mà ôm mộng xa hoa
Để lại trong anh giữ lấy nỗi nhạt nhoà u uất
Giữa một biển trời với những sóng xô sấm giật
Rơi tả tơi...úa nhàu...tan nát...sự thật mãi đong đưa
Chuyện tình yêu vẫn muôn thuở như xưa
Như chuyện trầu cau quyện vào sau những cơn mưa ở mảnh vườn nhỏ
Tình yêu có giận hờn...buồn đau...yêu thương và nhung nhớ
Để rồi tan biến trong hư vô ôm trăn trở dưới ánh bình minh
Tia nắng nhẹ dịu êm chiếu xuyên suốt một cuộc tình
Như gió ru mây lững lờ trôi ở chốn phiêu linh xa thẳm
Mây lang thang, gió vi vu xoa dịu những ngày say đắm
Để hoá thành bước nhảy hoàn vũ những đêm trăng!
VÕ QUANG HÂN
Đà Nẵng 09 - 06 - 2015